Hình như mắt tôi rơm rớm.Chứ trước đây thì um nhà rồi.Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó.Người bảo đời là bể khổ.Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.Cái giấc mơ của mình không mất.Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.