Nhưng tại từ bản tính tự nhiên, họ có bẩm phú tỏ ra mình có quyền.Nó xô đẩy người bạn trai thề sông hẹn biển, thích nói cùng tình nhân của mình yêu kẻ ấy lắm lắm và đặc biệt là họ dễ dàng bội bạc với lời thề bởi lúc tuyên thệ họ không dùng lý trí để ý thức trách nhiệm của điều mình quyết định, mà chỉ dùng tình cảm là thứ tình lửa rơm.Người xưa vậy, người nay cũng không khác.Dĩ nhiên là bạn vẫn sáng suốt coi ái tình là phương thế để sinh con và xây dựng hạnh phúc cho gia đình với bạn đời của bạn, chớ bạn không coi ái tình là một đồ chơi.Họ sẽ đến đó những giờ phút đời họ nặng như chì, những khi cảm thấy cô lẻ trên đường đời và lúc hình như mọi thế nhân đều muốn bỏ rơi họ.Vấn đề nầy tôi sẽ bàn rộng ở mấy chương sau.Còn chỗ họ ở mới hỡi ôi.mà con người phải sống trong hy vọng chớ.Buồn như theo kiểu người Á Rập nói, sa mạc than khóc vì không được làm đồng cỏ.Còn chết vì đ àn bà như Từ Hải ta còn hồ nghi là chết kiểu tiểu thuyết.
