Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.Rồi về tủ để đồ mặc đồ.Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng.Bác là bác rất không hài lòng.Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó.Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh.Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ.Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.