Anh Paul Kern cũng nằm lên giường, nhắm mắt, nghỉ ngơi, nhưng không ngủ."Tôi xin ngài giúp đỡ tôi một việc nhỏ."Tôi đã theo triết lý đó từ ngày ấy.Tôi chạy lại xưởng của California, rán làm cho ông hội trưởng hiểu rằng thời vận đã xui, và chúng tôi đương bị phá sản.Tôi hoá ra chua chát và uất ức.Sau cùng tôi bắt tôi nhận một tình thế không thể hay đổi được và nhờ vậy tôi thắng nổi ưu tư và sợ sệt.Ngày tháng qua, Tôi gắng sức gắp hai, gắp bốn, mà kiếm chẳng đủ xài.Bettger, một người đã thành công nhất ở Mỹ luôn hai chục năm nay trong nghề bán vé bảo hiểm.Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn".Có phải bằng cách than thân trách phận và muốn được mọi người chú ý tới, săn sóc cho không? Không.
