000 sinh viên giải quyết vấn đề rắc rối; và ông nói với tôi: "Sự hỗn độn là nguyên nhân chính của sự lo lắng".Nói một cách khac, nếu ta có lối 300.Đó là chuyện 5 năm trước.Tôi đi lại tấm gương, ngó trong đó đã thấy sự lo lắng làm cho dung nhan tôi tiều tuỵ làm sao! Những nét nhăn đã bắt đầu hiện, do bàn tay tàn phá của ưu tư.Nếu không có vớ thì con mèo cũng được.Khắp nơi chỉ trích anh chành "thần đồng" như bảo táp: "Y thế này, Y thế nọ.Tôi viết thư cho những người lính khác để an ủi họ và thân nhân của họ.Tôi không có thì giờ nghĩ tới tôi, lo lắng cho tôi nữa".Trong chiến tranh vừa rồi, các nhà chỉ huy tối cao của quân đội ta luôn luôn dự tính cho ngày mai và cả những ngày còn xa hơn nữa, nhưng họ không bao giờ vì vậy mà ưu tư cả.Mày không thể là người nào khác được".