Đi xuôi từ Thanh Xuân hướng vào Hà Đông.Căn nhà chắc sẽ trầm đi.Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi.Nhưng nhà văn không thấy thanh thản.Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác.Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi.
