Viết dở cho người ta ghét truyện ngắn vậy.Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này.Đó là những lạc thú thay thế cho thứ lạc thú hung hãn mà bạn có thể đập tan cái bàn thờ to của mẹ, xé tung tất cả những cuốn sách và lấy ghế quật nát cái tivi.Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ.Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi.Lưu ý: Hắn không chắc là tôi.Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc.Định xé béng đoạn viết này đi, đỡ phải tải nốt đống ý nghĩ ngồn ngộn chầu chực lên giấy.