Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.Thanh minh rồi họ lại quên ngay.Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào.Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.
