Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.Sợ không trả được? Không phải.Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương.Một kẻ lạc loài vô cảm.Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình.Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống.Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.Rồi lao đầu vào sáng tác.