Một tấm gương mà khi soi vào người ta sẽ không ngừng hoài nghi chính mình.Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.Vẫn người, chân tay đầy đủ nhưng không tài nào nhìn thấy mặt.Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Tôi rất hay chảy nước mắt.Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện.Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
