Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn.Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày.Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.Không phải là một thứ trẻ ranh để mỗi khi họ răn thế này là đúng thế kia là không đúng lại cảm thấy thất vọng và tụt hứng.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại.