Dù lúc đó chả nghĩ gì.Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.Mọi người vẫn thấy bình thường.Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.Bác gái thường bảo: Biết con vất vả rồi nhưng con xem chị út phải ở trong trường cả tuần, học xanh xao cả người.Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.Bạn định ăn sáng nhưng không có cảm giác đói.Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được.
