Chấp nhận nó vốn hiện hữu ở đó.chúng ta đã bàn về vấn đề này rồi.Thời gian chẳng quí giá chút nào, bởi vì nó chỉ là ảo tưởng.Đó là mức tối đa cho dù nghịch lý mà người ta có thể tận lực nói về nó.Nhưng nếu bạn có thể thấu hiểu các tình cảm và xúc động của mình, bạn sẽ không còn cách xa cơ thể nội tại rực sáng ngay bên dưới các xúc cảm ấy.Và bởi vì mọi hình tướng đều vô cùng bất ổn định, họ sống trong sợ hãi.Thông thường một vòng luẩn quẩn hình thành giữa suy nghĩ và cảm xúc: chúng nuôi dưỡng lẫn nhau.Nếu các nhân tố nội tại như sợ hãi, mặc cảm tội lỗi, hay trì trệ chẳng hạn ngăn cản bạn ra tay hành động, chúng sẽ được giải trừ dưới ánh sáng hiện trú hữu thức của bạn.Và cái tương đương nội tại vối không gian là ý thức cho phép các đối tượng của tâm trí hiện hữu.Một thứ gì đó bên trong bạn vẫn không bị tác động bởi các tình huống thoáng qua hình thành hoàn cảnh sống của bạn, và chỉ nhờ vâng phục bạn mới tiếp cận được với nó.