Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội.Vì hình như anh làm gì có trên đời.Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế.Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên.Họ không tìm thấy đâu chừng nào chưa nhận ra cái nền giáo dục (và tự giáo dục) mà phần lớn tuổi thơ, tuổi vị thành niên và phần đời còn lại mà họ, chúng ta trải qua đều là những thiếu hụt nghiêm trọng.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.Người lớn thật buồn cười.Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ.