Đó là cái mà đối với nó bạn vâng phục – ngay lúc này.Nếu tình yêu và niềm vui không lan tỏa, nếu không hiện trú toàn triệt và không cởi mở hoàn toàn đối với mọi sự vật đang hiện hữu, thì không có giác ngộ.Chữ Thượng đế đã trở thành một khái niệm đóng kín.Tập trung chú ý vào cái yên lặng bên ngoài tạo ra sự yên lặng nội tại: tâm trí trở nên tĩnh lặng, cánh cổng đang mở toang ra.Khi một ý nghĩ chìm lắng đi, bạn thể nghiệm sự gián đoạn trong dòng chảy của tâm trí – một khoảnh khắc “vô niệm”.nhưng thật khó mà dung nạp nổi một sự thật như vậy.Nó chính là quá khứ sống động bên trong bạn, và nếu bạn đồng hóa với nò, bạn đồng hòa với quá khứ.Đó là điểm quan trọng hàng đầu.Chúng không phải là sự sống của bạn – chúng chỉ là hoàn cảnh sống của bạn thôi.Tình hình này rất giống như một chi tiết bị rứt xé khỏi cơ thể bạn vậy.
