Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn.Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện.Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.Ông anh cũng làm theo.Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên.