Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không.Dù đó là hai yếu tố mâu thuẫn.Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình.Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.Sự khập khiễng ấy thường làm đẹp cho nghệ thuật miêu tả chúng chứ không phải cho đời sống của những nhân tố khập khiễng đó.Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.