Nhiều người ở chỗ làm nói với tôi rằng nên yêu cầu nhiều thay đổi hơn những gì tôi thực sự muốn để họ cảm thấy họ đã giành được điều đó.Ông ta có rất ít kĩ năng của một nhà quản trị.Vấn đề là, tôi không có chỗ dựa để mặc cả.Quy ền lực và trách nhiệm, ấy là hai bộ mặt chia sẻ một cơ thể, chúng không thể tách rời.Một cái ghế, để hiểu được Dharma của nó và sẵn sàng để người ta ngồi lên nó.Khi chúng ta bình tĩnh chịu đựng điều không thể chịu đựng nổi, cơ hội về một điều tốt đẹp hơn sẽ xuất hiện.Khi chúng ta lớn lên, nó trở nên rõ ràng rằng liên tục chiều theo người khác và tìm kiếm sự tán thưởng của họ không phải là cách tốt nhất để tiến lên.Tất cả sự chú ý của các phương tiện truyền thông đều hướng vào cuộc chiến và cuốn sách của tôi lỡ mất cơ hội ra mắt hoành tráng.Một người kém tin tưởng hơn vào sự đúng đắn của mình sẽ bị trừng phạt cho các tội lỗi của anh ta và bị công chúng tẩy chay.Hiểu được bản chất của ảo tưởng và thực tế.
