Chính lúc ta được rảnh rang để hưởng vui thú trên đời và đáng lẽ được sung sướng thì nỗi buồn chán, lo lắng len lỏi vào tâm hồn ta.Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa.Có lẽ ông già đó chẳng coi những phỉ báng ông vào đâu.Nhìn vào kính tiềm vọng, tôi thấy một chiếc tàu hộ tống, một chiếc tàu dầu và một chiếc tàu thả mìn.400 bức thư và kiếm sách cùng máy thâu thanh tặng cho hàng ngàn người tàn tật để họ được vui vẻ.Chương trình đó do ông Sibyl F.Nhưng trước kia nào tôi có suy nghĩ gì đâu, tôi chỉ lo lắng thôi.Tôi bèn bắt đầu "tốp lo" mỗi khi gặp điều gì ưu phiển bất mãn.Ông nói: "Mỗi khi mua một chứng khoán văn tự nào tôi cũng quyết định "tốp" số lỗ lại.Nhưng họ không tự chủ được.
