Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà.Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.Mà việc này xảy ra như cơm bữa.Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó.Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn.Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không?Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.Chẳng ai thua thiệt cả.Tôi muốn thử những cách khác.
