một chi tiết không quan trọng.Tôi ngoan ngoãn hứa sẽ vâng lời.Ông hội trưởng một nhà ngân hàng lớn ở Nữu Ước, sau khi nghe vài bài giảng của tôi, có tả rõ cách sửa mình của ông như sau này mà chính ông đã kiếm ra được từ lâu.Mới mười tuổi ông thấy rằng ai cũng cho tên họ của mình là vô cùng quan trọng.Bạn coi hai cặp gặp nhau ngoài đường: hai người đàn ông họ chỉ ngó nhau thôi, còn hai người đàn bà thì ngắm nghía tỉ mỉ quần áo, trang sức của nhau.Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật"."Đừng gây với ai hết".Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi.Địa vị đó rất có lợi cho ông và ông quyết giữ nó.Và, tức thì, không kịp nghĩ ngợi gì hết, tôi đã thấy tôi ngồi vào hội, lần đó là lần thứ nhất trong đời tôi.