Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa.Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.Có người quay lưng lại ngắm hoa.Ngoan ngoãn như một chú thỏ.Có đến hàng trăm con.
