Lẽ đương nhiên là tôi không nói đến những kẻ vô công rồi nghề hay những người đầu hàng hiện tại, mà về những người đàn ông bình thường, biết tự ái và tự trọng.Trong thời gian hai năm làm việc - có ngắt quãng - của Đại hội toàn lục điạ lần thứ nhất, chính những người này, những người không nắm chính quyền, không có lực lượng quân sự, không có tiền, đã thảo luận về số phận của thuộc địa, cho đến ngày 7 tháng 6 năm 1776, khi ông Richard Henry Li đứng lên phát biểu:Lời của Đấng tạo hoá? Mong ước! Con trai tôi không bị câm điếc - đó là điều tôi mong mỏi hơn mọi điều trên thế gian này.Khi hy vọng tiêu tan như sương mù buổi sáng, cô không nói: ôừ, Broadway, mi đã thắng!ằ không! Cô bảo: ôĐược, Broadway, mi có thể quật ngã ai cũng được, nhưng người đó không phải là ta.Nhiều người không đặt ra cho mình mục tiêu cao, thậm chí không dám lựa chọn công danh chỉ vì sợ họ hàng và ôbạn bèằ chỉ trích: ôTrứng khôn hơn vịt!ằ hoặc ôĐừng chõ mũi vào!ằThông thường chẳng những nó lười, và nếu ta quá dựa vào nó, thì bản chất của nó thường hay làm thất vọng hơn là phục vụ cho ta.Từ lâu người ta đã cho rằng ôngười vợ sẽ cứu chồng hoặc sẽ hại chồngằ, nhưng chưa ai giải thích được rõ ràng tại sao lại như vậy.Nó trở thành căn bệnh kinh niên nếu chàng trai tốt nghiệp trường phổ thông và cao học mà không tự định cho mình mục tiêu.Mà quả cấm thì, ôi, ngọt ngào biết bao! Kết quả tự nhiên là trí tò mò tăng lên và mong muốn bằng mọi biện pháp có được kiến thức về vấn đề cấm, nhưng xấu hổ thay cho các nhà lập pháp và các bác sỹ đang làm mọi cách để khai sáng cho chúng ta trong lĩnh vực này, thông tin vẫn hoàn toàn khép kín.Cũng có những dạng của cải thuộc trái tim và tâm hồn không mua nổi bằng tiền; nhưng khi ở trong tình trạng ức chế người ta thường không đủ sức nghĩ về điều này và thậm chí không đủ sức giữ được tinh thần.
