Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi.Cha đã coi con như người lớn.Thiếu 10 tháng tiền nhà, chàng đành làm trong vườn nho để trả nợ.Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn.tôi muốn anh hiểu rằng khi tôi đãi khách, tôi rất cần có anh giúp tay tôi.Sở dĩ chúng ta quên tên người, phần nhiều là vì chúng ta không chịu mất công, mất thì giờ chép lại, lặp lại cho nó in vào trong đầu óc chúng ta.Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả.Trong số người làm công Trung Hoa, vất vả dưới ánh nắng thiêu người, đổi chén mồ hôi lấy 7 xu mỗi ngày, tôi đã từng thấy nhiều nét mặt vui tươi, như trên mặt các phú ông ở Nữu Ước.Ông khách hàng làm ra sao? Ông bằng lòng trả hết cả số tiền, một số tiền quan trọng.Trong cuốn "Ký ức về đời tư của Nã Phá Luân", ông viết: "Tuy tôi chơi bi da rất giỏi nhưng tôi cũng cố ý nhường cho Hoàng hậu thắng tôi, mà được vậy, Hoàng hậu rất vui lòng".
