Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn…Hôm nào không đến lớp, tôi thường về nhà.Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.Nghĩ có vẻ khúc chiết.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội.