Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói:Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ.Cả hai người đàn ông đều im lặng, mỗi người theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình.Tớ nói rõ những điều tớ mong đợi, những điều cần phải tuân thủ và những điều cô ấy có thể tự ý quyết định.Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:- Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ?- Đó là một dự án quan trọng và rất eo hẹp về mặt thời gian.James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu- Tôi nghĩ mình đã hiểu, nên sẽ không làm phiền ông nữa.- Nói đến đây, James liếc nhìn Jones và thấy anh đang gật gù mỉm cười.