Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.Rồi đến nằm bên nàng.Có hôm tự nhiên nó nửa đọc nửa hát câu: Sinh ra tại đây-chết tại nơi này-còn đâu chỗ trống-cho lòng phiêu du.Đó đúng là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Để tránh những hận thù.(Còn với đàn ông thì không thích rồi).Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán.Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng.